Chương 1: Hoàng đế cao quý đâu mất rồi?

“Nghe tin gì chưa??? Chí Linh Đế đã băng hà! Băng hà rồi!”

“Gì cơ!?”

“Suỵt! Bé tiếng một chút, nghe bảo là chết đuối đấy!”

Lưu Hàm Dương đang mê mang trong bóng tối vô tận, chợt dỏng tai nghe thấy có ai bảo mình đã ngỏm rồi, hai mí mắt đang nhắm chặt khẽ giật giật.

“Đáng đời cái gã hoàng đế chết bầm đó, ông trời đúng là có mắt, ha ha ha.”

“Im mồm đi! Ngươi không nói không ai bảo ngươi câm đâu!” - Người kia sợ những lời chán sống của tên đó làm vạ lây, vội bịt mồm hắn lại.

Lưu Hàm Dương dần dần mở mắt, nhủ thầm là kẻ nào chê mạng quá mình dài, có thể phao tin vịt trắng trợn như thế?

Xem ra hắn phải nhìn cho rõ mặt đám súc sinh này, sau đó giải bọn chúng ra Ngọ Môn một phát chém sạch, rồi đem đầu phơi trước cổng thành, làm khô một nắng!

Hắn ngồi bật dậy, đầu chợt có chút choáng váng.

Có lẽ rượu hôm trước chưa tan.

Lưu Hàm Dương cau mày xoa xoa ấn đường, hắn chậm chạp xoay người về phía tiếng ồn đáng ghét kia, lòng ngực luyện ra thứ ngữ khí thật đáng sợ.

Hắn hít một hơi thật sâu, gân cổ quát lớn:

“Là tiện nhân nào dám nói bổn tọa như vậy? Muốn chết phải không!?”

Giọng thực to rõ, xé tan âm thanh ồn ào.

Không gian bất chợt im bặt.

Lưu Hàm Dương cau mày, đầu hơi nghiêng chớp chớp mắt.

Hắn cảm giác, giọng nói hôm nay của mình không đúng lắm.

Tỉnh dậy từ một giấc ngủ sâu khiến đầu óc chưa tỉnh táo, tại thời điểm quát tháo mắt vẫn chưa mở hoàn toàn, hai mí mắt hắn cứ lim dim như hai cọng chỉ đen trên mặt.

Dưỡng Tâm điện vốn quy củ yên lặng, đào đâu ra một đám người to gan dám nói xấu trước mặt Hoàng Đế cơ chứ?

Ngay sau đó, một thứ mùi dị hợp hệt như trộn từ hàng trăm các loại “hương thơm” khác nhau trên thế gian từ đâu xuất hiện, xộc vào mũi Hoàng đế.

Hắn kinh hồn, vội vàng bịt đường thở, lòng hoang mang tột độ, đó giờ bị ám sát, cũng chưa có thích khách nào dùng khí độc thối thế này.

Cái quái gì thế?

Lưu Hàm Dương muốn nhìn cho rõ chuyện gì xảy ra trong cung cấm của mình, vì thế bèn dụi mắt, đôi mi he hé mở, ánh nắng từ trời cao bất ngờ dữ tợn rọi thẳng vào mặt, hắn nhất thời không kịp thích ứng, vội vàng dùng một tay che lại.

Dưỡng Tâm điện mất luôn nóc nhà rồi à?

Là ai dỡ mái nhà của bổn tọa!?

Lại có tiếng người xì xầm:

“Đánh thức nó làm chi vậy? Rước họa vào người bây giờ.”

Lúc này Lưu Hàm Dương đã không chịu nổi những kẻ càn quấy, dám chọc vào Hoàng đế Dị Nguyệt, chắc chắn sẽ chết không toàn thây.

Hắn mở bừng mắt, khí thế dữ tợn hào hùng đối diện với khung cảnh trước mặt.

Nhưng sau đó chỉ thấy…

Phòng ốc tráng lệ cùng xà trụ chạm trổ công phu trong tiềm thức biến mất.

Gạch lát hoa cương nhẵn mịn cùng bàn ghế hoa mỹ cũng mất tăm.

Đến cả long sàng hằng ngày thường nằm cũng triệt để thay thế thành nền đất thô ráp.

Trước mặt hắn, vậy mà xuất hiện một cái chợ!

Chí Linh Đế trợn mắt ngơ ngác.

Chợ búa.

Nơi mà dân đen hằng ngày ra vào nườm nượp, đông đúc bon chen, ồn ào lộn xộn và hỗn tạp, nơi tầng lớp hạ lưu sinh sống, loạn xì ngầu tới mức, thật sự không ra chút quy tắc hệ thống gì.

Không bao giờ người của hoàng cung sẽ đặt chân đến đây, đặc biệt là một Hoàng đế như hắn.

Nhưng mà… Lưu Hàm Dương hoang mang nhìn dáo dác.

Sao hắn lại ở đây?

Một đám người xung quanh bất động thanh sắc mà nhìn hắn.

Ánh mắt bọn chúng cau lại, biểu cảm có ngạc nhiên, có khinh bỉ, có kì thị, đồng loạt nhìn xuống như đang nhìn một con chó hoang đê tiện.

Lưu Hàm Dương đã lâu không nếm cảm giác này, có thể nói mấy chục năm trước không chừng, bây giờ lần nữa trải nghiệm lại, trong lòng chợt trào dâng một nỗi phẫn nộ mãnh liệt.

“Nhìn cái quái gì? Ai cho các ngươi nhìn ta như thế! Ta móc mắt các ngươi hết bây giờ!”

Đe dọa là thế, nhưng không ai sợ.

Không một ai có nét sợ hãi dù chỉ một chút trên khuôn mặt, ngược lại càng trào phúng mà nhìn hắn nhiều hơn.

Lưu Hàm Dương trợn mắt.

Đám người ở đây có phải đều bình thường không?

Chí Linh Đại Đế thống nhất tam quốc, nức tiếng năm châu bốn bể, địa vị cao quý tới mức gió đông thổi đi còn không hết, bất kỳ nơi nào, đám con nít chỉ cần nghe tên cũng phải nín khóc, vạn vạn dân nghe cũng phải kính sợ.

Nếu đế vương ghét ai nhìn hắn, nhất định đối phương sẽ không còn mắt để nhìn.

Một lời đế vương nặng ngang hòn núi, ai dám cãi lại?

Trở lại hiện thực.

Tại sao lúc này hoàn toàn ngược lại!?

Một gã đàn ông ăn mặc bần hèn, cao lêu hêu, hoang mang chỉ vào mặt hắn:

“Sọa Tử, ngươi bị điên hả?”

Sọa Tử?

Một gã khác đô con hơn gấp bội, cơ bắp cuồn cuộn hung dữ như đồ tể cười khinh:

“Ngươi hỏi thừa gì vậy? Nó như vậy lâu rồi mà.”

Tiếp theo, một ả bán hoa quả mập mạp rì rầm:

“Hôm nay lại diễn trò gì đây, chẳng ngày nào nó chịu tha cho cái thôn này cả.”

Ngay sau đó, người ra tiếng vào, không gian im lặng lúc nãy cũng bị vỡ tan, thay vào đó là những lời phán xét cùng chửi rủa, tất cả đều nhắm vào một đối tượng.

Là Hoàng Đế vĩ đại đương thời, Chí Linh đại đế.

Không thể nào?

Hắn muốn đứng dậy.

Cơ thể nặng nề di chuyển, sau khi lảo đảo mấy bước, hắn thăng bằng đứng nghiêm chỉnh.

Nhưng dù có thật sự đã thẳng lưng hết mức, hắn vẫn cảm thấy tầm mắt này thấp hơn mọi khi rất nhiều.

Hình như lùn hơn thì phải.

“Oắt con, suy nghĩ của ngươi thật khiến người khác buồn cười, ngươi đòi móc mắt ai đấy?”

Gã đô con như đồ tể tiến lại gần, râu ria rậm rạp đầy mặt, nhìn qua đã thấy dơ bẩn.

Lưu Hàm Dương thoạt nhìn ném cho gã ánh mắt lạnh lẽo:

“Tiến thêm một bước, ta sẽ chém đầu ngươi.”

Lời vừa dứt, lại ôm cổ họng.

Giọng nói này… Không phải là giọng của hắn.

Đó là chất giọng của đứa trẻ tầm tuổi thiếu niên, thanh âm cao hơn ngày thường, nghe thật non nớt ngứa tai, càng tệ hơn nữa là, khí thế nên có của một vị Hoàng Đế một chút cũng không còn.

Lưu Hàm Dương hoang mang tột độ, hai tay ôm cổ họng a a mấy tiếng.

Chợt một lực đạo khủng khϊếp nện vào bụng hắn, vừa mạnh vừa tàn nhẫn, khiến hắn một phát đã dính vào bức tường phía sau như con gián.

Lưu Hàm Dương không ngờ được có người dám hạ thủ trắng trợn như vậy, hắn ôm bụng, khẽ rên một tiếng.

Kinh ngạc cùng thất thố mà ngước nhìn, thì ra gã đồ tể kia vừa dùng cái chân to như cột đình mà đá hắn.

Đệt!

Lưu Hàm Dương chửi thề một tiếng, tức tới nỗi quên đi địa vị cao quý của mình.

“Chỉ là đứa ăn xin ất ơ bẩn thỉu, đòi làm bề trên của bọn ta?”

Ăn xin?

Lưu Hàm Dương ê ẩm toàn thân bò dậy, máu nóng sôi sục trong người, muốn bạo phát mà gϊếŧ hết tất cả chúng sanh.

Đầu óc đám dân đen này điên rất nặng, sẽ không có kẻ nào dám liều mạng lăng mạ Hoàng đế như vậy, nếu có thì chính là gia cảnh hết tiền chán sống, muốn xin một vé thăm thú Âm phủ.

“Ngươi gọi ta là gì?”

Gã đồ tể nhổ nước bọt:

“Ngươi quên tên mình sao? Bệnh tình chuyển biến xấu rồi hả?”

Lưu Hàm Dương thần sắc âm u, muốn tìm một thanh kiếm chém chết kẻ hỗn xược trước mặt ngay tức khắc.

“Câm mồm đi, tên súc sinh.”

Gã đồ tể bị mắng, dường như từ nhỏ tới lớn chưa ai có gan sỉ nhục hắn như vậy, nét mặt sớm chuyển từ đỏ thành tím, sau đó bất ngờ tóm một cánh tay Lưu Hàm Dương nhấc bổng lên không trung, mắt mũi dữ tợn như dã thú trừng con mồi:

“Mày nói lại lần nữa? Tao sẽ gϊếŧ mày.”

Sức lực gã lớn kinh hồn, với thân thể cao gần hai mét, da thịt cuồn cuộn săn chắc, cơ bản hoàn toàn có thể nghiền nát một con người dễ giẫm chết loài kiến.

Lưu Hàm Dương dù bất ngờ nhưng một chút cũng không sợ, đôi mắt sắc lạnh như lưỡi đao ra khỏi vỏ.

Trình độ võ thuật Chí Linh Đế trong nhân gian.

Là tuyệt thế không ai sánh bằng.