Chương 1: Nàng công chúa vong quốc của Đại Yên - Thuần Khiết công chúa

Tại trên thành cao, một nam tử tuấn mỹ đứng trong gió lạnh nhìn về một nàng công chúa xinh đẹp phía trước. Ánh mắt nàng nhìn về ánh trăng nơi xa xôi. Trăng trên trời cao giống như u ám bởi khói bụi chiến tranh của nhân gian nhưng không ngừng tỏa ra hào quang hi vọng chiếu xuống phía dưới.

Ánh trăng sáng chiếu lên một vẻ đẹp nữ tử thuần khiết, ánh mắt đượm buồn.

Nam tử chính là anh hùng tuyệt thế Minh Đế, hoàng đế của Quang Minh Thánh Thành. Năm nay ngoài hai mươi tuổi, mang trong mình dòng máu anh hùng được thần linh lựa chọn trở thành hi vọng của nhân loại trong cuộc chiến chống lại binh đoàn ma quỷ của Tà Vương.

Hoàn hảo đến nỗi chính là ước mơ hoài bão của hầu hết nữ tử trên đại lục.

Nhưng không bao gồm người con gái xinh đẹp trước mặt.

Nàng là Thuần Khiết, tiểu công chúa của Đại Yên, năm nay vừa tròn mười tám tuổi, xinh đẹp khó ai sánh bằng.

Nhưng điểm hấp dẫn của nàng khiến Minh Đế mê mẩn chính là trái tim nàng cũng giống như tên gọi của nàng vậy, vô cùng thuần khiết và trong sáng, đẹp hơn cả ánh trăng trên trời.

Trong đêm khuya vắng, nhìn về ánh trăng nơi xa xôi. Trong khi Minh Đế đang nhìn về phía nàng thì nàng nhìn về cố hương, trong lòng hiện lên hình ảnh một vị dũng tướng vì che chở cho bản thân mình mà không rõ sống chết.

Đó là danh tướng Lãng Tử, cũng chính là thanh mai trúc mã lớn lên bên cạnh nàng từ nhỏ. Trái tim nàng từ lâu đã trao cho chàng, chỉ đáng tiếc lời chưa kịp nói ra thì chiến tranh ập đến. Đại Yên của nàng bị binh đoàn Quỷ Vương bao vây, vua cha và mẫu hậu tử thủ hoàng thành, đại tướng Lãng Tử dẫn theo tàn binh bảo hộ nàng và mọi người đến Thánh Thành tị nạn.

Trên đường bị ma quỷ quân đoàn truy kích. Lãng Tử cùng binh sĩ liều mình ngăn cản. Trong giây phút cuối cùng nhìn thấy đã là thương thế khắp người, máu me chồng chất nhưng vẫn một lòng bảo vệ mọi người.

Cuối cùng khi binh đoàn ma quỷ đuổi theo, đứng trước nanh vuốt của kẻ thù đáng sợ. Nàng thân là công chúa chỉ có thể ôm các em nhỏ vào lòng, đưa tấm thân mình ra che chở đao kiếm sắc bén của kẻ thù.

Đúng vào lúc này một nam tử tiến đến, cưỡi trên lưng một chiến mã di chuyển giống như tia điện vội vàng vượt lên trên tất cả binh lính của mình phía sau, đơn thân độc mã đánh tới bảo vệ mọi người.

Mà đám ma quỷ khi nhìn thấy người này tiến tới cũng vội vã dừng tất cả hành động lại mà hướng về phía nam tử đó truy kích. Bởi vì người này không ai khác chính là Minh Đế, hoàng đế của Thánh Thành, hi vọng của nhân loại.

Trận chiến đó vô cùng khốc liệt và đáng sợ. Minh Đế một mình, một kiếm, một ngựa không ngừng tả xung hữu đột, máu nhuộm đỏ giáp vàng cứu nàng và mọi người khỏi tai họa cho đến khi binh lính Thánh Thành tới đánh cho kẻ địch phải sợ hãi rút lui.

Sau đó Minh Đế cùng đại quân hộ tống nàng và nạn dân trở về Thánh Thành.

Kể từ đó đến nay đã được một tuần trăng, nạn dân cùng nàng được Thánh Thành che chở, tạm thời có được một sống an ổn. Nàng đối với Minh Đế và Thánh Thành càng là biết ơn vô bờ.

Cũng kể từ đó Minh Đế đối với nàng đã là một mảnh si tâm.

Hình ảnh một nữ tử yếu đuối dùng thân thể của mình che chở bọn trẻ trước ma quỷ đáng sợ đã vô tình ghi sâu vào trái tim của Minh Đế, khiến cho chàng luôn nhìn về phía nàng bằng ánh mắt mê mẩn.

Minh Đế tiến lại về phía Thuần Khiết công chúa, nhẹ choàng lên người nàng một tấm áo choàng ấm áp, giọng ôn nhu:

- Thuần Khiết công chúa! Đêm đã khuya rồi sao còn chưa về nghỉ ngơi?

Thuần Khiết công chúa khẽ lắc lắc đầu:

- Minh Đế bệ hạ! Muội thật lòng không ngủ được! Muội thật sự muốn biết phải đến bao giờ chiến tranh mới kết thúc? Tại sao lại sinh ra chiến tranh để khiến cho cuộc sống trở nên tồi tệ như vậy? Còn cần phải hi sinh bao nhiêu sinh mạng quý giá nữa cho cuộc chiến đáng sợ này đây?

Minh Đế khẽ thở dài, vuốt ve mái tóc của nàng:

- Thuần Khiết công chúa! Ta cũng thật mong rằng có thể chấm dứt được cuộc chiến này! Trước đây trên đại lục vốn có rất nhiều quốc gia với quân đội hùng mạnh thường xuyên mở ra các trận đại chiến, ta cũng đã có câu hỏi giống như nàng vậy! Tại sao nhân loại lại không quý trọng hòa bình của mình? Thánh Thành chúng ta mặc dù binh lực hùng hậu nhưng cũng không thể tiến đánh những thế lực mạnh mẽ với tinh thần chiến đấu bất khuất này chỉ có thể ra sức hòa giải và trở thành nơi nương náu của các nạn dân.

Dừng một chút Minh Đế thở dài rồi ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng:

- Đó là khi ta nhận ra rằng bản thân thật sự bất lực! Chiến tranh một khi nổ ra trên phạm vi lớn, khi hận thù đã làm cho cả hai bên mờ mắt thì làm sao có thể kết thúc một cách đơn giản như vậy? Suy cho cùng quân đội hùng mạnh của nhân loại không phải là dùng để chiến đấu và tạo nên chiến tranh hay sao?

Minh Đế nhìn về nơi xa xăm, dưới ánh trăng bị khói bụi chiến trường đang ngày càng che lấp là một màn đêm dần chìm vào u tối:

- Hiện tại Tà Vương trỗi dậy, thống lĩnh ma quỷ binh đoàn càn quét khắp nơi. Những lực lượng quân đội hùng mạnh này vậy mà lần lượt bỏ mình. Nhiều quốc gia đã trở thành lịch sử. Nàng nói xem, tranh tranh đấu đấu cuối cùng không phải đến cuối cùng đều chung một kết cục diệt vong sao? Người đời tạo ra quân đội hùng mạnh, nhưng cuối cùng đứng trước sức mạnh đáng sợ của Ma Quỷ Quân Đoàn đều gục ngã.

Minh Đế thở dài:

- Thuần Khiết công chúa! Ta không biết có phải khi nanh vuốt mất đi, nước mất nhà tan, những cường quốc trước đây có phải mới bắt đầu giống như nàng cảm thấy trân quý giá trị của hòa bình hay không?

Thuần Khiết công chúa lắc lắc đầu:

- Minh Đế bệ hạ! Ta tin rằng mọi người đều giống ta, đều trân trọng hòa bình rất nhiều! Nếu có thể ta nguyện mong thiên hạ mãi mãi thái bình. Khi đó ta dù là một thôn nữ ngày ngày cảm nhận vất vả của cuộc sống mưu sinh bên gia đình cũng sẽ là những tháng ngày hạnh phúc nhất, hạnh phúc hơn là một công chúa vong quốc như bây giờ. Chiến tranh tàn khốc, nếu có thể chấm dứt chúng, ta nguyện trả giá hết thảy tất cả những gì ta có!

Minh Đế bất giác nhìn sâu vào mắt nàng, khuôn mặt của chàng thật anh tuấn, nhìn xuống khiến hai má xinh đẹp của thiếu nữ bất giác xấu hổ ửng hổng:

- Thuần Khiết công chúa! Nếu có một ngày chiến tranh kết thúc thì thật tốt! Khi đó ta thật mong có thể ở bên cạnh một thôn nữ như nàng! Nàng chính là người con gái khiến cho ta rung động! Hiện tại tâm nguyện của nàng hoàn toàn đồng điệu với ta khiến trái tim ta không thể kiềm nén được nữa! Thuần Khiết! Trong mắt ta nàng chính là người con gái xinh đẹp nhất, là biểu tượng của yêu thương và hòa bình! Ta nguyện dùng cuộc đời này để che chở và bảo vệ cho nàng! Dùng sinh mạng mình để mang đến cho nàng hạnh phúc!