Chương 1: Tìm nam nhân về làm chính phu

“Xuân Xảo, mùa xuân đến rồi kìa...” Tô Thanh Ly nhìn khung cảnh rực rỡ ngoài cửa sổ không khỏi xúc động nói.

“Đúng vậy, Thế Nữ, thời gian trôi qua thật nhanh.” Một tỳ nữ mặc áo xanh đang hầu hạ bên cạnh.

Tô Thanh Ly nhìn ra ngoài cửa sổ lại rơi vào hồi ức, vốn dĩ nàng là một người bình thường ở thời hiện đại, nhưng do một cái chết ngoài ý muốn, lại bị ràng buộc bởi một hệ thống hoàng bạo vô nguyên tắc, xuyên qua trong thế giới tiểu thuyết này.

Nếu như muốn tiếp tục sống với thân phận hiện tại, thì phải lấy được tϊиɧ ɖϊ©h͙ của ít nhất một nhân vật nam quan trọng trong thế giới tiểu thuyết, lấy được tϊиɧ ɖϊ©h͙ chỉ đơn giản là quan hệ với nam chính trong tiểu thuyết, nhân vật phản diện, nam phụ trong tiểu thuyết,v.v... Với sự trợ giúp của hệ thống, cơ thể này vẫn có thể sống trong một tháng.

Giả sử tϊиɧ ɖϊ©h͙ càng nhiều càng tốt, ngoài việc duy trì hoạt động cơ thể, tϊиɧ ɖϊ©h͙ dư thừa có thể được chuyển đổi thành điểm, điểm này có thể được cửa hàng hệ thống đổi lấy các vật phẩm khác nhau.

Quốc gia nàng hiện đang ở là nước nữ tôn – Tây Nguyệt Quốc, mọi việc đều lấy nữ tử vi tôn, nữ ra ngoài làm việc, nam nhân lo chuyện gia đình, nữ tử có ba phu quân bốn người hầu.

Đây là một quyển tiểu thuyết nữ chính là Tam Hoàng Nữ đương triều từng bước mở ra hậu cung và lên ngôi, hiện tại thân phận của cô là Vĩnh An Hầu thế nữ -Tô Thanh Ly.

Tô Thanh Ly thở dài, mối quan hệ của mẫu thân và phụ thân trong thân thể này có tình cảm hòa thuận, mẫu thân chỉ lấy một người là phụ thân, còn có một đệ đệ nhỏ tuổi.

“Có lẽ thế tôn đang phiền não với yến tiệc xuân hoa sao?”

Vẻ mặt Xuân Xảo lo lắng nhìn chủ tử nhà mình tài mạo song toàn, chủ tử cái gì cũng giỏi nhưng không tìm được người ái mộ trong lòng.

“Mẫu thân nói lần này yến tiệc xuân hoa trong cung nhất định muốn ta tìm được chính phu quay về, nếu không sẽ tự mình quyết định giúp ta chọn một nam nhân xứng tuổi.”

“Chủ tử, gia chủ cũng vì tốt cho người, cho dù thanh danh của người bên ngoài tốt, nhưng vẫn chưa tìm được phu quân, bên ngoài đã bắt đầu lan truyền đủ lời đồn nhảm.”

“Ta biết, ngày mai là yến tiệc hoa xuân rồi.” Tô Thanh Ly đau đầu, tình tiết tiểu thuyết cuối cùng cũng sắp bắt đầu.

Thân thể của nguyên chủ này kỳ thật không thích nam nhân, trong tiểu thuyết nàng có người mình thích, chính là Tam Nữ Hoàng đương triều.

Đáng tiếc là Tam Nữ Hoàng từ chối nàng, nhưng Tô Thanh Ly vẫn âm thầm ủng hộ Tam Nữ Hoàng và giúp đỡ nàng ấy lên ngôi vua.

Nhưng mặc dù Tô Thanh Ly bây giờ không ghét nam nhân nhưng nam nhân ở triều đại này căn bản là đều yếu đuổi mỏng manh.

Thực ra nàng lại thích những nam nhân nam tính và mạnh mẽ, nhưng trong triều đại này, nam nhân mảnh mai thanh tú mới được cho là đẹp.

Ngày hôm sau lên xe ngựa đến hoàng cung, “Ly Nhi, con còn nhớ rõ ngày hôm qua ta nói gì chứ?” Một nữ tử đoan trang nghiêm túc nói.

“Mẫu thân, con biết rồi.”

Không phải chỉ là tìm một nam nhân về làm phu quân thôi sao, Tô Thanh Ly bất đắc dĩ nghĩ, dù sao yến tiệc xuân hoa hôm nay sẽ xuất hiện một người, nhân vật phản diện Diệp Cảnh Lan.

Mục tiêu của Tô Thanh Ly chính là hắn, thứ nhất, hắn không phải là người trong hậu cung tương lai của nữ chính, vì vậy không cần lo lắng về việc hắn sẽ tạo phản bất cứ lúc nào, thứ hai, nhân vật phản diện vẫn còn yếu và tương đối dễ tiếp cận.

“Lần này chủ yếu là chọn vị hôn phu cho Tam Hoàng Nữ, nhân tiện chuẩn bị yến hội gặp mặt cho nam nữ độc thân ở kinh thành.”

“Dưới trướng Thánh Dụ hoàng hậu, tất cả nam nhân đủ tuổi chưa lập gia đình đều sẽ đến, lần này con đừng viện cớ tạm thời không tìm được chỗ ngủ.”

“Vâng vâng vâng, mẫu thân đại nhân của con.”

“Nếu bình thường con không cư xử với người ngoài bằng khuôn mặt lạnh lùng, sẽ không có đàn ông nào không tiến tới bắt chuyện đâu.”

Tô Thanh Ly vẻ mặt xấu hổ, nguyên chủ bởi vì không có ham muốn với nam nhân nên mới bày ra bộ mặt lạnh này, phải mất mấy ngày mới quen được nam nhân ở đây.

“Vĩnh An Hầu, Vĩnh An Hầu thế nữ đến.”

“Ly Nhi, ta đến thỉnh an

hoàng hậu, tiểu bối các con có thể ở chỗ này.”

“Vâng, mẫu thân.”

Bình thường gặp mặt kiểu này trong yến tiệc theo tình tiết sẽ là, để tiểu bối giao lưu cảm tình trước, bản thân hoàng hậu sẽ xuất hiện sau cùng.

“Thế nữ ngồi bên này.” Công công bên cạnh nói.

“Nhìn kìa, đó có phải là Vĩnh An Hầu thế nữ không, khuôn mặt thật tuấn tú, nhưng quá lạnh lùng.”

“Đừng nghĩ tới, nghe nói tính cách thế nữ lạnh lùng, trong nhà không phu quân không người hầu, tuổi này Vĩnh An Hầu cũng lo lắng muốn chết.”

“Đây cũng là lời đồn đại, nói không chừng là thế nữ giữ mình trong sạch.”

“Đó cũng không đến phiên ngươi a, nhìn xem bộ dạng của bản thân ngươi đi.”

Vẻ mặt Tô Thanh Ly lạnh lùng không nói gì, người luyện võ tai thính mắt tinh, những người đó nói to như vậy sợ mình không nghe thấy sao?

Trong yến tiệc hoa xuân, phía bên trái là một số quý nữ, phía bên phải còn lại là một số nam tử đến tuổi, ngồi theo chỗ đã được phân biệt sắp xếp.

Tô Thanh Ly nhìn nam nhân ở phía đối diện nhân đã đến, nhưng tạm thời không nhìn thấy người của Diệp gia.

Đột nhiên có một ánh mắt, Tô Thanh Ly nhìn theo ánh mắt thấy được con trai của thừa tướng đang ngồi ở bàn đối diện- Bạch Dật Chi.

Một thân bạch y, chi lan ngọc thụ, một công tử nhẹ nhàng như vậy, đây không phải là nam chủ trong chính cung của nữ chính sao, đúng là rất đẹp trai.

“Nhìn đi, đó là Bạch Dật Chi, được mệnh danh là đệ nhất mỹ nhân ở kinh thành.”

“Thật là xinh đẹp a, nhưng Vĩnh An Hầu thế nữ ngồi đối diện hình như không có một chút phản ứng nào, đúng là tính cách lãnh đạm.

“Cái này ngươi chưa biết rồi...” Vài người vây quanh xì xào bàn tán.

Những người này thật là nhiều chuyện, Tô Thanh Ly nghĩ, nàng khó có thể kìm được vẻ mặt lạnh lùng, trước tiên ra ngoài đi dạo một lát, nói không chừng có thể gặp được Diệp Cảnh Lan.

"Hắn không phải là con trai trưởng của Diệp gia sao? Sao lại thành như vậy?”

“Suỵt! Bây giờ quản gia của Diệp Thượng Thư là Từ Thị, nghe nói địa vị của Diệp Cảnh Lan trong nhà còn không bằng con chó.”

"Nhìn vết sẹo trên trán của hắn đi, còn cường tráng như vậy, ngươi nói xem quý nữ nhà ai nhìn trúng hắn chứ?”

“Nghe nói Từ Thị muốn gả hắn cho Dự Hầu, trong nhà Dư Hầu không phải đã có mười tám phu quân người hầu rồi sao?”

“Đúng vậy, đã gần năm mươi tuổi rồi, Diệp Cảnh Lan cũng thật đáng thương.”

“Nhìn xem, hắn đi tới rồi, quả nhiên thô bỉ.”