Chương 1: “Tiểu Hắc, tớ nghĩ cô nàng này có bệnh.”

Trần Tiểu Hy, mỹ nữ ế ẩm, tiền tài không có mà nhan sắc cũng chẳng ra sao, tối nay vừa mới đón xong sinh nhật chào tuổi 31 thì đã bất ngờ rơi vào một không gian kì lạ. Cô nhớ rằng mình vừa đi tụ tập ăn uống hát hò với lũ bạn rồi về nhà tắm rửa xong nằm phịch xuống chiếc giường êm ái thì thấy đầu nặng trịch, cả người cứ như chìm đi, kéo vào một giấc mơ hun hút, vô tận.

Chới với trong khoảng không xám xịt nặng nề, Tiểu Hy khó nhọc cố mở mắt thì thấy hai cái bóng một đen một trắng đang lại gần hai bên kéo cánh tay cô. Chưa kịp hoảng hốt, cũng chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì một giọng nói lạnh nhạt cất lên đánh tan mớ rối rắm trong đầu cô:

“Trần Tiểu Hy phải không? Cô đã chết. Hãy ngoan ngoãn theo chúng ta xuống địa phủ.”

Tuy hơi đờ đẫn vì sự việc có vẻ kì lạ bất ngờ nhưng vẫn nghĩ đây chỉ là giấc mơ, Tiểu Hy vỗ ngực tự nhủ: “Sợ gì, chỉ là mơ ấy mà, mình mở mắt tỉnh lại là xong hết. Tiểu Hy, mở mắt đi, mở mắt, mở mắt, mau mở mắt!!!”

Sau một lúc lâu luôn mồm lầm rầm như niệm chú, Tiểu Hy vẫn thấy hai cái bóng đen trắng trước mặt và bản thân thì vẫn ở nguyên xi trong cái không gian đen đen xám xám này, cô làu bàu khó hiểu:

“Quái nhỉ, sao lại vẫn ở đây chứ, bình thường mơ thấy ác mộng mình làm thế là tỉnh ngay mà???”

Hai cái bóng nhìn nhau, thả tay cô ra, di chuyển tới sát mặt cô làm Tiểu Hy sợ hết hồn. Định thần lại cô thấy hai người này thế mà lại rất tuấn tú, người áo đen mang gương mặt nam tính, mạnh mẽ nhưng có vẻ rất lạnh lùng. Người áo trắng thì lại xứng đáng với danh hiệu bạch diện thư sinh điển hình, dáng người gầy gầy, da dẻ trắng trẻo đi kèm đôi mắt to tròn ngây ngây ngô ngô có chút đáng yêu làm Tiểu Hy cứ muốn ngắm mãi. Cứ thế mắt to trừng mắt nhỏ, áo trắng không đấu lại cô quay sang nói: “Tiểu Hắc, tớ nghĩ cô nàng này có bệnh.”

Tiểu Hy trợn mắt: “Bệnh gì, ta đây trẻ trung sung sức, thân thể khỏe mạnh, vóc người cân đối, đầu óc thông minh, lấy đâu ra bệnh???”

Trước vẻ mặt dương dương tự đắc của cô nàng kì quái nào đó, áo Trắng cười đến cong cả người lại: “Ha ha ha, Tiểu Hắc, cô ta không chỉ có bệnh mê trai, mà còn cả bệnh tự sướиɠ nữa!!!”

Áo đen cáu kỉnh hầm hừ: “Tiểu Bạch, không dài dòng. Mau đưa cô ta về điện Diêm La. Còn cả đống hồn phải dẫn về đây này.”

Trần Tiểu Hy lúc này mới giật mình: “Này, cái gì mà Tiểu Hắc, Tiểu Bạch, cái gì mà điện Diêm La??? Đừng nói với tôi hai anh là Hắc Bạch Vô Thường đấy nhé.”

Hai cái bóng quay sang lườm cô: “Giờ mới biết à, chậm lụt thật.”

Trần Tiểu Hy cảm thấy thật khó tin hỏi: “Vậy cấp trên của các anh là Tử Thần à?”

Tiểu Bạch cười sặc sụa: “Cô đọc nhiều truyện quá bị lú rồi, Tử Thần không tồn tại trong hệ thống phân cấp này, đại Boss của bọn ta là Diêm Vương, nhị Boss là Tào phán quan, sau đó là đến ta và Tiểu Hắc.” Nói xong liếc sang chỉ chỉ Áo đen- kẻ đang vểnh mặt nhìn trời bộ dáng vô cùng mất kiên nhẫn kia.

Tiểu Hy khịt khịt mũi liếc Tiểu Hắc: “Hóa ra cũng chỉ là nhân viên tầng chót, làm gì mà khoe khoang kiêu căng thế”.

Áo đen tức giận hừ lạnh với cô tỏ vẻ không thèm nói chuyện. Tiểu Bạch giả lả cười tiếp tục trổ tài bà tám:

“Không tính là tầng chót, dưới bọn ta còn có hai nhân viên nữa đấy, cô đoán xem là ai he he.”

“Đừng nói là Đầu Trâu Mặt Ngựa đấy nhé”- Tiểu Hy bĩu môi.

“Coi như không quá ngu.”- Tiểu Hắc nhìn cô cười lạnh.

Trần Tiểu Hy bực bội định nói lại anh ta vài câu nhưng nhìn bộ mặt đẹp trai nam tính đó thì lại hết cả tức, thầm than thở về cái bệnh mê zai đẹp không thể chữa được của mình.

Tẩn ngẩn tần ngần ngắm zai đẹp mất vài giây, cô bỗng cảm thấy có gì đó không đúng, băn khoăn hỏi:

“Lạ nhỉ, sao tui đọc truyện mô tả hai anh nhìn kinh khủng lắm mà, sao lại đẹp trai thế được?”

Hai cái bóng vểnh mặt đắc ý: “Truyện bậy bạ mà cô cũng tin, những người gặp được chúng ta đều chết rồi ai còn sống mà mô tả vẻ đẹp này cho cô nữa.”

Tiểu Hy đang định gật đầu khen có lý thì chợt ré lên:

“Ố, nhưng tôi đang ngủ mơ mà, tôi đâu có chết. Thế này nhé, đã có duyên gặp mặt khi tỉnh lại tôi nhất định sẽ viết truyện mô tả thật tỉ mỉ kĩ càng vẻ đẹp trai này trả lại công bằng cho hai người, nghe thích không?”.

Tiểu Hắc, Tiểu Bạch nhìn vẻ mặc đắc ý của cô nàng kia rồi quay sang nhau thở dài:

“Bà cô này bệnh thật sự nặng, phải đem đi ngay không mất thời gian lắm.”

Sau đó cứ thế mỗi người xách một tay Tiểu Hy bay vυ"t đi trong khoảng không kì lạ kia mặc kệ tiếng cô nàng thần kinh nào đó vẫn đang gào thét ầm ĩ “mau mở mắt, mau tỉnh lại, mau tỉnh lại aaaaaaaahhhhhh!!!”