Chương 1

“Một đám đạo sĩ thúi không phân biệt thiện ác, đúng sai. Khi tôi còn sống chịu nhiều bất công như vậy sao không thấy các người không tới đòi công bằng cho tôi, bây giờ chết rồi thì lại chạy tới đói đánh đòi gϊếŧ.”

“Các người lúc nào cũng nói công bằng chính nghĩa, nhưng những việc mấy người làm không khác gì đám người tán tận lương tâm kia cả.”

Trong một tòa chung cư bỏ hoang, gió lớn cuồn cuộn không ngừng tàn sát bừa bãi khắp mọi nơi, cho dù là người hay quỷ, khi bị gió quét qua đều đau đến tận xương tủy.

Trong tòa nhà có một nữ quỷ đang bị treo lơ lửng trên không, quỷ khí trên người cô ta dày đặc đến nỗi nhiễm đỏ cả quần áo, tay chân cô ta bị bùa vàng trói chặt, chu sa đỏ tươi trên lá bùa còn phát ra ánh sáng.

Mỗi khi chu sa trên lá bùa phát sáng, nữa quỷ sẽ đau đến nổi kêu rên lên tiếng, cùng với đó là tiếng oán hận mắng chửi vang dội toàn bộ tòa nhà.

Ngoại trừ nữ quỷ thì trong chung cư còn một người khác nữa, đó là một thanh niên trẻ buộc tóc đuôi ngựa đang đứng đối diện với nữ quỷ, thanh niên rũ mắt bình tĩnh đứng đó, không hề để tâm tới tiếng chửi mắng của nữ quỷ trước mặt, mười ngón tay bấm quyết vừa mau vừa chuẩn, sau đó lật bàn tay lên một lá bùa thiên lôi đã nằm trong tay anh ta.

Một đạo lôi điện rơi xuống, chiếu sáng toàn bộ tòa nhà tối tăm, cũng chiếu sáng một người một quỷ đang đứng đối diện nhau.

Thanh niên có chút bất ngờ khi nhìn rõ biểu cảm trên mặt của nữ quỷ, giờ phút này quỷ khí quanh người cô ta cực kỳ dày đặc, trên mặt thể hiện dáng vẻ oán hận không cam lòng.

Nhìn lệ quỷ trước mặt, một chút không đành lòng trong lòng Quý Nguyên Đình cũng mất đi, người có đường đi riêng của người, quỷ có lối đi riêng của quỷ, nếu đi nhầm, thì nên trả giá thích đáng cho sự sai lầm đó.

Dường như nữ quỷ biết bản thân hôm nay không thể trốn thoát được, kẻ thù chưa chết, chưa trả được thù, cô ta càng nghĩ càng không cam lòng, không thèm để ý đến đau đớn khi bị bùa chú khắc chế phóng thích toàn bộ quỷ khí ra.

Cô nhìn thanh niên trước mặt cho dù còn rất trẻ nhưng là một thiên sư có công lực rất cao, cười dữ tợn: “Cho dù hồn phi phách tán, không được luân hồi nữa, tôi đều phải nguyền rủa các người, nguyền rủa tất cả mấy người không được chết tử tế.”

Lời nguyền rủa mang theo hận ý của lệ quỷ xông thẳng lên trời. Tiếp đó là một tiếng sấm ầm ầm vang lên.

Dưới tòa chung cư, có một thiếu niên đang ngủ bù trong một chiếc xe đậu ven đường bị tiếng sấm vang dội làm giật mình thức dậy, một đôi mắt phượng hẹp dài chậm rãi mở, đuôi mắt hơi ửng đỏ vì mới thức dậy còn chưa tỉnh ngủ hoàn toàn, cũng giảm bớt một phần khí chất thanh lãnh xa cách của thiếu niên.

Thiếu niên có làn da trắng mịn, màu mắt tối tăm, lông mi vừa nhỏ vừa dày, nhìn cậu như một con búp bê sứ, tạo cho người khác cảm giác tinh xảo yếu ớt, nếu dùng lực mạnh một chút có thể vỡ tan tành bất cứ lúc nào.

Nhưng thiếu niên nhìn thanh lãnh yếu ớt này chính là người đã đem lệ quỷ nhốt trên kia.

Lôi điện lập lòe trong tầng tầng mây đen, lực lượng trong bùa chú va chạm với một đám âm khí tạo ra một tiếng nổ lớn, gió lớn cuồn cuộn gào thét làm cho mấy gốc cây lâu năm xung quanh tòa nhà sắp bị lật gốc tới nơi.

Quý Nam Tinh ngồi thẳng lên một chút, dù chỉ ngủ gật mười phút nhưng tinh thần cũng khôi phục được một chút.

Quý Nam Tinh vừa mới đặt tay lên cửa xe, định xuống giải quyết lệ quỷ kia cho xong, đột nhiên trên lầu yên tĩnh lại.

Gió cũng ngừng thổi, xung quanh chỉ còn lại bóng tối âm u.

Quý Nam Tinh thu tay lại, ngẩng đầu nhìn mây đen u ám đang dần dần tan, chớp chớp mắt, sau đó ngồi im lại trên xe.

Cùng lúc đó một làn sương lạnh không biết từ đâu ra rơi xuống người cậu.

Quý Nam Tinh biết đây là lực lượng nguyền rủa, lệ quỷ liều mạng dù hồn phi phách tán cũng muốn tạo ra oán chú.

Giơ tay tùy ý quét qua, luồng khí âm lãnh kia lập tức bị tiêu tán sạch sẽ.

Bọn họ làm thiên sư, cho dù là bắt hay gϊếŧ, giải quyết các loại quỷ vật cũng không ít, nhiều quỷ vật như vậy, có mấy cái là cam tâm tình nguyện bị đưa đi chứ.

Loại oán hận nguyền rủa này không phải mỗi ngày đều gặp, nhưng cũng rất hay gặp, muốn xua tan thì chỉ cần giơ giơ tay là xong.

Một lát sau Quý Nguyên Đình đi từ trên lầu xuống dưới, thanh niên một đầu tóc dài buộc cao, cả người đều là hàng đặt may riêng, đáng tiếc trên tay quấn quanh một cái dây thừng cũ nát, cùng quần áo trên người đúng là không hợp nhau tí nào.

Quý Nam Tinh mở cửa sổ xe nhìn về phía thanh niên: “Sư huynh.”

Quý Nguyên Đình liếc xéo cậu một cái, trực tiếp đi tới ghế lái mở cửa lên xe.

Quý Nam Tinh nhịn không được ngáp một cái, đôi mắt liền tràn đầy hơi nước, làm gương mặt vốn xinh đẹp thanh lãnh thêm một phần đáng yêu, vốn dĩ trong lòng Quý Nguyên Đình còn đang tức giận nhìn thấy vậy cũng không còn giận nữa.

Những lời đang muốn nghiêm khắc răn dạy cũng không nói nữa, chỉ nhẹ nhàng nói: “Ngay cả lệ quỷ mà em cũng dám đυ.ng vào, em bao nhiêu tuổi, đi theo sư phụ bắt vài con lệ quỷ thì liền cảm thấy mình rất tài giỏi sao?”